Như chúng ta đã biết khi chơi bóng bàn trong nội dung đánh đơn, các tay vợt được phép giao bóng đến tất cả các phần của bàn bóng bàn. Điều này có nghĩa là bạn thường có thể ép đối thủ của bạn phải trả giao bóng từ bên yếu của anh ta, cho dù đó là thuận tay hay trái tay.
Nhưng trong đánh đôi thì không như vậy! Lúc này đối thủ của bạn có thể chọn bên mạnh của mình để trả giao bóng. Nếu bạn giao bóng dài, anh ta có thể sẽ tấn công nó, thường là bằng một cú giật. Nếu bạn giao nhanh xoáy ngang hoặc xoáy lên, anh ta có thể sẽ tấn công nó tốt bằng một cú hất trên bàn hoặc cú bạt. Nếu bạn giao xoáy xuống, anh ta có thể thả bóng ngắn, đẩy nặng, hoặc hất nó vào một góc. Vậy người giao bóng phải làm gì?
Đáng ngạc nhiên, câu trả lời thường là 1 cú giao bóng rất nhanh, rất thấp và không xoáy. Ở trình độ đẳng cấp thế giới, đó là cú giao bóng phổ biến nhất ở nội dung đánh đôi, và cũng là cú giao bóng thường xuyên ở nội dung đánh đơn. Tại sao như vậy? Một cú giao bóng không xoáy rất khó để đẩy (gò – ND) – nó dễ dàng bị bật lên cao, và bạn không thể đặt nhiều xoáy vào nó, vì bạn không có xoáy của bóng bật ra khỏi vợt của bạn – bạn phải tự tạo ra toàn bộ xoáy của mình. Nó cũng không dễ dàng để hất bóng công kích như với một quả bóng có xoáy. Bạn chỉ có thể sử dụng xoáy của bóng đến để hỗ trợ cú hất trên bàn của bạn. Một quả bóng xoáy lên hoặc xoáy xuống sẽ nảy bật ra với xoáy lên khi nó được đánh đúng cách. Một quả bóng xoáy xuống có thể được cuộn tiếp, và xoáy xuống sẽ được “tiếp tục”, ngoại trừ khi bạn cố tình tạo ra xoáy lên lúc này. Nhưng một quả bóng không xoáy thì không bật ra, và bạn không thể lợi dụng xoáy không tồn tại trên nó. Thêm vào đó, rất dễ dàng để giữ một quả bóng không xoáy thấp. (Một quả bóng không xoáy hơi cao sẽ dễ dàng bị tấn công, vì vậy hãy cẩn thận!). Điều này không có nghĩa là bạn sẽ giao tất cả các cú giao bóng đều là không xoáy. Nhưng nó có thể được sử dụng như một cú giao bóng chủ yếu, với những cú giao bóng khác được sử dụng như là các biến thể.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét